Tìm kiếm - Search


27 thg 10, 2014

Ngày của Chúa - Suy niệm Tin Mừng thứ Hai tuần XXX Thường niên A



THỨ HAI TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN 

NGÀY CỦA CHÚA

CauNguyen04.jpg
LỜI CHÚA: Lc 13, 10-17
10 Ngày sabát kia, Đức Giêsu giảng dạy trong một hội đường.11 Ở đó, có một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên được. 12 Trông thấy bà, Đức Giêsu gọi lại và bảo: “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!” 13Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa.
14 Ông trưởng hội đường tức tối vì Đức Giêsu đã chữa bệnh vào ngày sabát. Ông lên tiếng nói với đám đông rằng: “Đã có sáu ngày để làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh những ngày đó, đừng có đến vào ngày sabát!” 15 Chúa đáp: “Những kẻ đạo đức giả kia! Thế ngày sabát, ai trong các người lại không cởi dây, dắt bò lừa rời máng cỏ đi uống nước? 16 Còn bà này là con cháu ông Apraham, bà ấy bị Xatan trói buộc đã mười tám năm nay, thì chẳng lẽ lại không được cởi xiềng xích đó trong ngày sabát sao?” 17 Nghe Người nói thế, tất cả những kẻ chống đối Người lấy làm xấu hổ, còn toàn thể đám đông thì vui mừng vì mọi việc hiển hách Người đã thực hiện.
SUY NIỆM
Trong truyền thống Do Thái,sabát là một ngày có ý nghĩa rất lớn ghi nhớ ngày thứ bảy trong cuộc sáng tạo của Thiên Chúa (Xh 31, 17). Ngày sabát còn nhắc nhớ biến cố dân Israen được giải thoát khỏi kiếp nô lệ Ai Cập (Đnl 5, 15) và hướng tới sự thành toàn viên mãn trong Trời Mới Đất Mới (Is 65, 17). Người Do Thái giữ luật ngày sabát rất chặt chẽ và tỉ mỉ.Trong ngày đó mọi người kể cả nô lệ đều được nghỉ ngơi, gác hết mọi việc đồng áng và chăm sóc gia súc, họ tới hội đường để cầu nguyện và nghe đọc Sách Thánh.
Vào một ngày sabát nọ, Đức Giêsu tới hội đường giảng dạy. Trông thấy một người phụ nữ bị tàn tật mười tám năm, Người chạnh lòng thương gọi bà lại và chữa cho bà khỏi bệnh. Người đàn bà hết sức vui mừng và đám người chứng kiến phép lạ thì tỏ vẻ ngạc nhiên. Thế nhưng việc làm của Đức Giêsu lại gây sốc và dấy lên nỗi tức giận cho giới lãnh đạo Do Thái, họ lên án trách móc dân chúng gay gắt: “Đã có sáu ngày để làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh những ngày đó, đừng có đến vào ngày sabát!” Nghe vậy Đức Giêsu liền giải thích cho họ biết đừng vì luật lệ mà không thi hành đức yêu thương bác ái đối với người khác. Đức Giêsu cũng tuân giữ ngày sabát và công nhận đó là ngày thánh, đồng thời Người hướng chúng ta đến giá trị thiêng liêng cao đẹp hơn, đó là ngày dành để thờ kính Thiên Chúa, Người nói: “Ngày sabát có vì người ta chứ không phải người ta có vì ngày Sabát” (Mc 2, 27).
Khi khẳng định điều đó, Đức Giêsu muốn mọi người phải nhìn nhận quyền năng của Thiên Chúa vượt lên trên mọi luật lệ, lên mọi định kiến và sự hẹp hòi ích kỷ của loài người. Qua đó Đức Giêsu cũng cho biết sứ mệnh của Người là đến thế gian để cứu vớt những ai đang lầm than vất vả, đang mang gánh nặng nề của đau khổ và tội lỗi.
Thái độ của ông trưởng hội đường khiến chúng ta liên tưởng đến câu chuyện về chú voi nhỏ sau đây. Có một người đàn ông nọ chuyên huấn luyện các thú rừng. Một hôm thấy một con voi nhỏ bị lạc đàn, ông dẫn về nhà dùng sợi xích to xích chú vào cái cọc gỗ. Bị xích chân, voi con không đi xa được mà chỉ quẩn quanh cái cọc. Một thời gian sau khi chú voi đã lớn, người đàn ông cắt bỏ sợi xích và thay vào đó là sợi dây thừng nhỏ, nhưng chú voi cũng không đi đâu xa vì nó đã quen ngày ngày chỉ đi quanh cái cọc gỗ.
Ông trưởng hội đường có chung thái độ của những người Do Thái. Họ nệ vào việc giữ luật mà từ chối thực thi tình bác ái đối với người khác. Họ như chú voi nhỏ không thoát ra được cái cọc gỗ, ngày ngày lớn lên với sợi dây thừng buộc vào chân và đánh mất tự do của bản thân.Việc làm của Đức Giêsu đã giúp các môn đệ có một cái nhìn bao dung rộng lượng hơn. Bởi lẽĐức Giêsu đã đến trần gian không phải chỉ cứu người Do Thái nhưng để cứu tất cả chiên lạc nhà Israel. Người đã đến không phải để cho người ta phục vụ nhưng là để phục vụ và yêu thương mọi người. Với trọn tấm lòng yêu thương, Đức Giêsu có cái nhìn tinh tế, Người thấu hiểu nỗi khổ của người đàn bà bị bệnh suốt mười tám năm. Người đã vượt lên trên những rào cản của văn hóa dân tộc, của thói tham lam ích kỷ, vượt qua óc thành kiến và đố kỵ để giải thoát thân phận con người khỏi sự ràng buộc của đau khổ và tội lỗi.
Con người chúng ta bao gồm cả tính thiện và ác. Một mặt chúng ta ước ao làm những điều tốt, mặt khác thói ích kỷ vẫn kéo ghì xuống khiến chúng ta cũng luôn hướng chiều theo những đam mê xấu. Vì thế mỗi ngày chúng ta cần thanh luyện tâm hồn để hướng đến những điều thiện, cần mở rộng con tim để lắng nghe những gợi hứng của Chúa Thánh Thần, để chúng ta đi vào tương quan thân mật với Chúa. Chúng ta không phải là thiên thần nên bước chân ta còn nặng nề dễ dàng bị ngoại cảnh tác động và chi phối để rồi tìm cho mình lối đi riêng mà không phải con đường của Thiên Chúa. Hãy bước ra khỏi lối mòn quen thuộc của ù lì lười biếng mà can đảm tiến bước trên con đường Tin Mừng.
Hơn ai hết, Thiên Chúa biết rõ những yếu đuối của chúng ta. Người thấu hiểu từng ước muốn, từng nỗi lo âu trăn trở đang giằng xé trong con tim chúng ta. Hãy dâng trao cho Chúa bước đường tương lai và vận mệnh của đời ta để Chúa nâng đỡ. Như tác giả thánh vịnh 37 đã tin tưởng khẩn cầu “Hãy ký thác đường đời cho Chúa. Tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay. Chính nghĩa bạn, Chúa sẽ làm rực rỡ tựa bình minh, công lý bạn, Người sẽ cho huy hoàng như chính ngọ”. Thiên Chúa luôn yêu thương chăm sóc từng người chúng ta, Người luôn hiện diện một cách tròn đầy mới mẻ trong mọi biến cố vui buồn của chúng ta. Vì thế trong mỗi ngày sống, chúng ta đều được mời gọi khám phá sự hiện diện của Thiên Chúa chan chứa tình yêu thương.
Lạy Chúa Giêsu là nguồn tình thương và chân lý, xin cho chúng con một con đức tin vững mạnh, biết vươn mình lên khỏi tính ù lì hẹp hòi ích kỷ để quảng đại sống cho những giá trị của Tin Mừng. Xin Chúa chữa lành mọi thương tích trong tầm hồn và thể xác của chúng con, và cho chúng con một đức mến nồng nàn hầu trung thành bước theo Chúa đến cùng. Amen.
Nt. Maria Anh Thư, OP

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét